Subscribe:

Thứ Hai, 6 tháng 7, 2015

XUÂN VỀ _ NHỚ BẠN

Mỗi độ xuân về gợi nhớ mong
Đong đầy trang giấy vẫn chưa xong
Sầu dâng mắt lệ ha hàng chảy
Bấc lụi đèn khuya một ngọn chong
Ý bút vẫn còn vương vấn mực
Trang thơ lỡ để dở dang dòng
Người đi còn vướng trăm nghìn nhỉ

Đọng lại trong ai một cõi lòng

VỊNH QUÁN THƠ

Một thoáng khuôn viên một quán thơ
Bát ngôn vọng nguyệt chẳng phai mờ
Khách thân sớm đến bao hoài cảm
Bạn tín chiều về những mộng mơ
Làn gió thoảng qua đào đỏ thắm
Hơi sương bay tới cúc vàng tơ
Nửa vành trăng khuyết treo lơ lửng

Gội cả hồn thơ ngập bến bờ

THẦY THUỐC VIỆT NAM

Nghe tiếng xuân reo đẹp những ngày
Đạo thầy áo trắng rộn hôm nay
Lương y thầm lặng bao kỳ tích
Thầy thuốc chân chuyên nghĩa thắm dày
Cứu tử vương mang nhiều khúc triết
Hoàn sinh ngời tỏ dạ vui thay
Mẹ hiền từ mẫu vinh danh ấy
Lời Bác ngân vang giữ đạo thầy
                   ***
Đạo thầy đậm nét, buổi xuân sang
Chân lý hành trang chĩ vững vàng
Thiện mỹ nhân tâm nhiều cảm mến
Trường tồn y đức khúc ca vang
                   ***
Đẹp thay thầy thuốc mẹ hiền
Cứu nhân hội chuẩn triền miên tháng ngày
Đạo nghề chẳng mấy ngơi tay
Tình trong y đức dạn dày quản chi
Não lòng! Căn bệnh hiểm nguy
Niềm vui chấp cánh mỗi khi vẹn toàn
Khơi vần lục bát vẻ vang
Ngày xuân dạo khúc luận bàn hân hoan

                             (Kỷ sửu 2009)

LỜI VĨNH BIỆT BẠN THƠ

Hỡi ôi! Cơn gió thảm thu buồn khôn tả
Trái tim hồng nay đã ngừng trôi
Thương chiều nhớ lắm bạn ơi
Con người mẫn cảm cuộc đời thanh cao
Bao chiến tích vàng sao tỏa sáng
Đẹp một thời vóc dáng chiến binh
Một đời chỉ biết hy sinh
Chẳng ham danh vọng coi khinh lụy phiền
Tuổi thanh xuân xung thiên động đất
Trở về già chân chất yêu quê
Tâm hồn văn học đam mê
Vui câu lạc bộ thả hê tháng ngày
Như dòng chảy từ tay bạn viết
 Mỗi ý thơ khúc triết ngọn ngành
Bao giờ quên được thơ anh
Quê hương binh nghiệp màu xanh quê nhà
Anh thường nhắc chỡ xa văn học
Vào hội thơ chắt lọc cho mình
Con người quả cảm an ninh
Vội chi xa cách mối tình hội thơ
Còn đâu nữa những giờ đàm đạo
Bên ám trà sách báo văn chương
Anh đi thả chốn bồng phương
Sách còn để mở bút nhường cho ai
Với hội thơ phôi phai từ ấy
Anh gắng công dựng lấy phòng trào
Sáng ngời mẫu mực tuổi cao
Cuộc đời thanh bạch dạt dào tình quê
Anh ra đi bạn bè thương tiếc
Nghĩa phu thê da diết tâm can
Cháu con thiếu chỗ hỏi han
Xóm thôn trống vắng sẻ san mọi bề
Ôi! Vương vấn tái tê u uất
Bóng lam hồng đã khuất chân mây
Hồn còn ngự trị đâu đây
Hãy nghe tình bạn giãi bày tâm can
Nơi tiên cảnh niết bàn thỏa chí
Chốn trần ai sũy nghĩ thẫn thờ
Giờ đây nhở lệ mắt mờ
Nhớ anh xiết đỗi vẫn thơ nhạt nhòa
Mấy vẫn trước lúc đi xa
Xóm mây hội tụ ngân hà rong chơi
Bụi trần anh đã thảnh thơi
Hội thơ vĩnh biệt đời đời tiếc thương

Ôi! Vĩnh biệt

THU BUỒN

Thu về mãi nhớ một đêm xa
Thân mẫu ra đi lúc vận nhà
Năm mốt tuổi đời còn sức trẻ
Canh ba rốt cuộc hóa thân già
Một bày con trẻ than trời đất
Bốn vị thanh niên khóc mẹ cha
Giông tố phũ phàng trong khoảnh khắc
Muôn đời hình mẹ mãi trong ta


NHỚ NGÀY GIỖ TỔ

Nhớ ngày giỗ Tổ hàng năm
Họ hàng gần gũi xa xăm nhìn về
Người thành thị người ở quê
Họ trăm năm vẫn bậc nề dưới tren
Trước bàn thờ tổ nghiêm trang
Cháu con trầm mặc như quên cõi đời
Sang hèn sướng khổ đầy vơi
Cũng sinh từ một kiếp người mà ra
Lần sau hương khói nhạt nhòa
Ảo mờ hình bóng ông bà tổ tiên
Chữ nhân, chữ đức vẫn truyền đời sau
Đi từ cội khổ nguồn đau
Họ hàng giờ đã có giàu có sang
Người đi xa rạng tiếng làng
Người ở quê vẫn đàng hoàng ở quê
Nhân sinh trăm nẻo bộn bề

Vẫn dành riêng một lối về ngày xưa

NHỚ CHA

Mẹ trước cha sau nỡ cách vời
Nội trong bốn tháng cảnh chơi vơi
Một đời con trẻ bầy nheo nhóc
Bốn vị thành niên sống tả tơi
Rau cháo nuôi nhau chung vận nước
Sắn khoai đồng cảnh hớp lòng trời
Tuổi đời bốn chín sao cha vội

Một nấm mồ xanh trên núi Dâu*

NHỚ NGÀY GIỖ THÂN MẪU

Nhân ngày giỗ mẹ xum vầy
Cháu con nội tộc, tỏ bày tiếc thương
Nỗi lòng bao sự vấn vương
Xoay chung quy luật lẽ thường ra đi
Mong rằng gia cảnh mỗi khi
Luân thường đạo lý nhớ ghi hàng đầu
Con trai cho tới nàng dâu
Kính trên nhường dưới bí bầu thương nhau
ở ăn phải có trước sau
thuận tình gia cảnh sẽ giàu nhân tâm
Ngắm trong những bụi cát lầm
Nếu không chắt lọc, muôn phần hiểm nguy
Đọc trong kinh bổn từ bi
Chân, tâm, thiện, mỹ phải ghi hàng đầu
Mấy dòng lục bát nên câu
Toàn gia nội tộc, thắm sâu nghĩa tình
                   ***
Thu về nỗi nhớ, suốt canh ba
Thân mẫu ra đi, lúc vận nhà
Khoảnh khắc trôi dần trong ký ức
Tháng năm đọng lại trái tim ta
Xum vầy gia cảnh cùng con trẻ
Hội tụ đồng tông luc tuổi già
Ngày giỗ tuần hương lời bái vọng
Muôn đời hình mẹ chẳng phôi pha


PHỤC CHẾ CHÙA NAY

Đoàn kết toàn dân, giữ vững nền
Tinh hoa cổ kính, mãi không quên
Năm gian ngói đậm, vui di tích
Bốn phía cây xanh, đẹp cửa thiền
Nô đức thiện nam, mừng Phật Tổ
Đặt dìu tín nữ, vãn chùa tiên
Hương tâm thành kính, hồi kinh kệ

Lộng ánh hư vô, vạn kiếp bền

TƯỞNG NHỚ CHÙA XƯA

Thở ấy nơi đây vẫn chốn này
Chùa xưa cổ kính, Phượng Rồng bay
Tam quan nhất động, ngời mây phủ
Tứ phía nhị hiên, lộng gió bay
Vẳng tiếng chuông chiều, tông réo rắt
Liên hồi mõ sớm, kệ kinh hay
Kiinh luân sư Tổ, người đề chữ

Sùng Phúc tự linh, đẹp những ngày

NHỚ VỀ DI TÍCH

Khói tỏa hương đăng, vãn cảnh chùa
Tịnh tâm xuan đáo, vọng kinh xưa
Thiền môn đức phật, soi kim cổ

Sùng Phúc từ đây, đẹp bốn mùa.

NHỚ VỀ CỘI NGUỒN

Trung kỳ tích dẫn thư hương viễn
Cần kiệm cơ bồi sự tích minh
                ***
Áo thụng cân đai  đã một thời
Từ quan du ngoạn, khắp muôn nơi
Trung kỳ ly biệt, vui lòng khách
Cần kiệm dừng đây, thỏa ý người
Đội mũ cánh buồm, lưu sử tích
Cà sa áo vải, kệ kinh ngơi
Trụ trì xây dựng, chùa Sùng Phúc
Sư tổ vinh quang đẹp với đời

                (Huyền sư: Trần Chân Trạm làm quan, triều đại vua Lê Hiển Tông – niên hiệu Cảnh Hưng – Hậu Lê. Canh Than 1740 đến năm Bính Ngọ 1786)